Đóng góp ý kiến và báo lỗi phiên bản mới tại đây

[Bookademy] Review Phim "Đại Ngư Hải Đường": Dòng Chảy Sinh Mệnh

Vòng luân hồi của con người tựa như một dòng chảy bất tận, chẳng ai biết được nó bắt đầu từ đâu, cũng không ai thấu rõ nó sẽ kết thúc nơi phương trời nào. Thế nhưng Đại Ngư Hải Đường, một bộ phim hoạt hình của điện ảnh Trung Quốc đã khiến người xem ngộ ra những chân lí về những giá trị về nhân sinh quan cũng như tình cảm giữa người với người. Xuyên suốt hơn một tiếng, bộ phim như một thước phim đầy sống động, gợi lên những dung cảm nơi người xem về sự sống và cái chết.

Bộ phim được lên ý tưởng qua một giấc mơ của đạo diễn Lương Toàn và năm vị đạo diễn này 21 tuổi. Khi ấy, Lương Toàn đã quyết định cùng người bạn đại học là Trương Xuân đưa giấc mơ ra màn ảnh rộng. Ban đầu, chỉ là một bộ phim ngắn mang tên Đại Hải, nhưng hiệu ứng mà nó mang lại đã vượt ngoài mong đợi, chính vì thế hai người đã quyết định tạo nên một bộ phim dài. Thế nhưng do gặp nhiều khó khăn, mãi cho đến năm 2016, bộ phim của hai vị đạo diễn mới chính thức được đông đảo giới mộ điệu cũng như những người đam mê điện ảnh biết đến. Bộ phim là một câu chuyện cảm động kề về ba thiếu niên: Xuân, Tưu và Côn. Xuân, một cô bé mới trong 16 tuổi, là người thừa kế của gia tộc cai quản quy luật vận hành của vạn vật trên thế gian. Tưu, cậu bé cũng bằng tuổi Xuân, từ nhỏ đã lớn lên cùng Xuân, cậu là người thừa kế của tộc cai quản gió, có khả năng điều khiển cánh cổng nối liền giữa thế giới dưới đáy biển với thế giới loài người. Côn, cậu bé làng chài nơi trần gian, cậu là người đã cứu mạng Xuân, vào ngày mà Xuân phải trải qua kiếp nạn nơi trần thế. Cuộc sống giữa hai thế giới tưởng trừng như mãi vẫn chẳng hề đổi thay thì chính ba con người ấy đã thay đổi vạn vật. Sự nổi giận của thần linh đã trút tai ương xuống cuộc sống của biết bao con người nơi Xuân và Tưu sinh sống. Liệu Xuân và Tưu có thể cứu sống Côn lẫn những người vô tội nơi thế giới của họ? Liệu đâu mới là giá trị sống đích thực để trái tim con người ta cần phải hướng đến? Hi vọng rằng, qua bài review này, mình có thể mang đến cho các bạn một bộ phim cảm động, để các bạn có được những đáp án của riêng mình.



Trái tim tràn ngập lòng yêu thương...

  Chúng tôi không phải người, cũng không phải thần. Chúng tôi là ‘người khác’

Xuân, nhân vật chính trong phim, đồng thời cũng chính là người kể lại câu chuyện đầy cảm động về cuộc hành trình của mình cùng Tưu và Côn. Xuân của hiện tại là một bà lão đã hơn trăm tuổi, vào những ngày như thế, kí ức về nơi biển cả bao la, về nơi con người được sinh ra cứ thể ùa về trong tâm trí Xuân, tựa như thuở mới ban đầu. Xuân đến từ một thế giới bí ẩn, nơi đó cai quản linh hồn của loài người và quy luật vận hành của vạn vật. Vào năm 16 tuổi, Xuân buộc phải đến nhân gian tuần du trong vòng bảy ngày. Vào khoảng thời gian này, Xuân sẽ được quan sát trực tiếp thế giới mà những bậc trưởng bối, và sau này là Xuân, cai quản. Một cô bé Xuân tuổi đời còn non nớt, một cô bé Xuân lần đầu được đi ra ngoài và khám phá về thế giới tươi đẹp ngoài kia. Xuân bấy giờ hóa thành một con cá màu đỏ, vùng vẫy nơi đại dương bao la. Quãng thời gian lênh đênh trên biển cả biết bao ngày, là những khi nhìn thấy hai anh em làng chài đầy hạnh phúc bên nhau. Ánh mắt con cá bé nhỏ ánh lên một niềm vui mà đến nó cũng không thể kiểm soát nổi. Ngày qua ngày, nó chỉ dám lén nhìn hai anh em bằng lòng ngưỡng mộ vô bờ, mỗi lần cậu bé làng chài phát hiện ra sự có mặt của nó, nó chẳng thể làm gì ngoài việc lẩn chốn.

Xuân đã định rời đi vào ngày cuối cùng của cuộc hành trình ở thế giới loài người, thế nhưng định mệnh lại trêu ngươi, khiến cuộc đời Xuân vô tình rẽ sang một ngả khác. Xuân mắc kẹt trong lúc đang cố vượt dòng xoáy nước để trở về với thế giới của mình. Xuân cố gắng kêu lên những tiếng thét, với một hi vọng mong manh, rằng sẽ có ai đó cứu lấy mình, vì nếu không kịp trở về, Xuân sẽ mãi mãi phải ở lại thế giới loài người. Chính trong những giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, cậu bé làng chài mà Xuân luôn lén theo dõi đã không ngại nguy hiểm mà băng ra ngoài đại dương, cứu lấy Xuân, mặc cho giông bão đang thét gào. Nhưng rồi cứu được Xuân, cậu bé đã đuối sức, cậu bé đã mãi mãi ra đi, bỏ lại đứa em gái ngây thơ đang khóc nức nở ở trên bờ. Xuân ân hận, Xuân chẳng biết làm gì cả.



   Tôi nợ cậu ấy một mạng sống, tôi phải trả lại cậu ấy!

Trở về nhà sau bảy ngày vùng vẫy ngoài biển khơi nơi trần thế, Xuân vẫn luôn mang trong mình nỗi ám ảnh và dằn vặt về cái chết của cậu bé làng chài. Trong một lần chạy trốn đến mảnh rừng nọ, Xuân đã vô tình đánh thức một linh vật bằng đá ở bìa rừng, chính nó đã giúp Xuân đến chỗ của Linh Bà và khiến Xuân không ngần ngại mà đưa ra quyết định hồi sinh cho cậu bé. Một cô bé nhỏ tuổi như Xuân đã trưởng thành thật rồi! Xuân luôn cho rằng cái chết của cậu bé là vì Xuân, và Xuân nhất định phải trả lại cậu những gì mà Xuân đã lấy mất của cậu, dù cho có phải đánh đổi bất kì thứ gì. Xem đến đây, chắc hẳn rất nhiều bạn băn khoăn, liệu Xuân có quá ngông cuồng khi quyết định đưa ra quyết định giành lấy sự sống cho cậu bé? Nhưng không, ngược lại là đằng khác, nhân vật Xuân dù còn nhỏ tuổi, nhưng Xuân biết nếu ai đó đã vì mình mà hi sinh tất cả, thì nhất định không được quên ơn của họ, nhất định phải trả lại cho họ. Trong cuộc sống, dù là trước kia hay bây giờ, liệu có mấy ai hiểu được đạo lý này? Một cô bé mới vừa tròn 16 tuổi đã làm được điều đó bằng nghị lực đầy phi thường. Xuân đã chấp nhận đổi lấy một nửa tuổi thọ của mình với mong ước có thể giúp cậu bé nhân gian được trùng sinh. Kể từ giây phút ấy, linh hồn của Xuân và cậu bé đã hòa làm một. Xuân sẽ phải nuôi lớn linh hồn cậu bé, từ khi còn là một con cá nhỏ, đến khi trưởng thành, chỉ có như vậy Xuân mới có thể giúp cậu bé được sống lại.

Trên đời nợ nần giữa con người tính toán ra sao?

Xuân trở về từ thế giới loài người mang theo nỗi day dứt tột độ về cái chết của cậu bé làng chài đã không màng đến bản thân mà cứu Xuân sống sót từ bàn tay tử thần trong gang tấc. Từ dó, Xuân đã luôn nuôi trong mình hi vọng và niềm tin mãnh liệt về một ngày có thẻ giúp cậu bé sống lại. Nhưng bí mật ấy của Xuân lại vô tình bị Tưu, một cậu bé luôn dành cho Xuân sự yêu thương đặc biệt. Tưu sợ Xuân sẽ gặp phải bất trắc nếu cố ý làm trái lại quy luật của tạo hóa. Nhưng cũng chính nhờ Tưu mà Xuân mới có thể tiếp tục nuôi lớn linh hồn của cậu bé làng chài.

   Biển Bắc có con cá, gọi là cá Côn. Mình cá Côn dài, không biết mấy ngàn dặm…

Côn, đó là tên của con cá linh hồn cậu bé năm nào được Xuân đoạt về từ tay của Linh Bà. Cả Xuân và Tưu dốc lòng chăm sóc Côn. Cả hai đều mong Côn có thể lớn thật nhanh và có thể trở về với thế giới loài người. Tình cảm của Xuân dành cho Côn cứ ngày một lớn dần cũng như tình cảm của Tưu dành cho Xuân vậy. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, nếu đã làm trái quy luật đất trời, ắt sẽ phải chịu chừng phạt. Chẳng bao lâu sau, Côn đã lớn và trở nên thật phi thường. Côn là đại ngư, là con cá biết bay, Côn mạnh hơn thất thảy con cá nào và hơn hết, Côn đã sẵn sàng để trở về thế giới của mình.



Mọi người dân ở thế giới của Xuân đã bắt đầu có những cảm nhận mơ hồ về sự thay đổi bất thường của tự nhiên nơi đây: tuyết rơi mùa hè, nước sông chảy ngược,… và họ nhận ra, Xuân đang nuôi dưỡng một linh hồn đến từ thế giới loài người. Để phòng hậu họa về sau này, họ ra sức truy đuổi Xuân và Côn. Chứng kiến cảnh đó, Tưu chẳng thế đứng ngoài mà nhìn cô bé mình dành biết bao tình cảm đang đứng trước rất nhiều mối nguy hiểm. Đã bao lần Xuân ra sức ngăn cản Xuân vì biết rằng sẽ có một ngày, bí mật của Xuân sẽ bại lộ. Tưu nhìn thấy trong mắt Xuân chỉ có Côn, mạng sống của Côn cũng chính là mạng sống của Xuân. Tưu đã đau lòng biết bao nhiêu khi biết được sự thật, thì ra để đoạt lại linh hồn của Côn, Xuân đã dâng cho Linh Bà nửa tuổi thọ của mình. Tình cảm Tưu dành cho Xuân là tình yêu, một tình yêu đầy trong sáng nhưng lại vô cùng cao thượng. Tưu không muốn thấy Xuân buồn, Tưu lại càng không muốn để Xuân bị tổn thương, chính vì thế, Tưu đã đến chỗ Linh Bà cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng lần này, cái giá mà Tưu phải trả để cứu mạng Xuân lại đắt hơn nhiều, mạng sống của chính Tưu. Cậu bé chẳng hề do dự mà đã đồng ý ngay tắp lự. Nhưng rõ ràng Tưu đâu có mắc nợ Xuân, mắc nợ Côn lại càng không. Điều duy nhất khiến Tưu đổi mạng để dành lại sự sống cho hai người bạn của mình, duy trỉ có một lí do duy nhất, đó chính là Tưu yêu Xuân bằng một trái tim đầy trong sáng và lương thiện. Và rồi tai ương cuối cùng đã ập đến. Nó ào ạt và bất ngờ. Đất trời đã không thể dung thứ cho những người quyết làm trái quy luật bao đời nay. Lũ lụt, gió bão cuốn bay hết tất cả. Xuân cảm thấy sợ hãi vô cùng, một bên là Côn, là sinh mạng của Xuân, một bên là những người dân vô tội đã cùng Xuân và gia đình chung sống ở nơi đây. Rốt cuộc làm như thế nào mới là thỏa đáng? Lại một lần nữa, Xuân nhận ra chính mình đã tạo nên nghiệp trướng này. Mọi người đều cảm thấy Xuân chính là một tội đồ, nhưng mọi người lại đâu có biết rằng, chỉ là Xuân muốn trả ơn cứu mạng cho một sinh linh vô tội. Vậy rốt cuộc, trên đời này, nợ nần sẽ phải trả cái giá ra sao?



Xuân đã dồn hết chút sức lực cuối cùng để ngăn cản sự phẫn nộ của đất trời, với mong muốn giúp Côn thoát khỏi vòng vây của những bậc trưởng bối, đồng thời cứu lấy người dân nơi quê hương mình. Vào giây phút ấy, cây hải đường và phượng hoàng là hóa thân của ông bà Xuân đã xuất hiện, giải vây cho Xuân, trong gang tấc, Xuân đã chiến thắng số mệnh của mình. Tưu mừng lắm. Tưu cùng Xuân và Côn bỏ trốn, chuẩn bị tiễn Côn ở chặng đường cuối cùng. Vào cái đêm cuối cùng được bên cạnh Xuân, Tưu đã đau khổ biết bao, khi biết được Xuân đã mất hết pháp lực, Xuân chẳng thể ở lại thế giới cai quản sinh mệnh loài người nữa. Ánh mắt buồn khổ của Xuân khi nói Xuân chẳng còn nhà, nó ám ảnh và da diết vô cùng. Nhưng Tưu đã quyết, Tưu không muốn thấy Xuân buồn, Tưu sẽ giúp Xuân được ở bên Côn. Trong đêm cuối cùng ấy, Tưu khóc nấc lên. Tưu khóc có lẽ chẳng phải là vì Tưu sắp phải hi sinh tính mạng của mình để giúp Xuân và Côn thành toàn. Tưu khóc vì sắp phải rời xa Xuân mãi mãi, Xuân sẽ chẳng còn được gặp lại Xuân nữa và hơn hết, đến cuối cùng, Xuân vẫn mãi chẳng hề biết được rằng, Tưu đã yêu Xuân đến nhường nào.

- Cậu có tin có thiên thần không?

- Tớ không tin.

- Tớ thấy là có.

- Chưa ai từng gặp.

- Loài người cũng chưa từng gặp chúng ta. Chẳng phải chúng ta vẫn tồn tại sao?

- Nếu như có, họ sẽ trừng phạt tớ.

Xuân đổi nửa tuổi thọ của mình để nuôi lớn một linh hồn, còn Tưu đổi cả sự sống để cứu hai sinh mạng. Rốt cuộc câu trả lời cho câu hỏi: “Chúng ta là ai?”, vẫn cứ bỏ ngỏ.

Đại Ngư Hải Đường – một Trung Hoa thần bí…

Thoạt qua, khi xem bộ phim, rõ ràng bộ phim có thiên hướng giống với những bộ phim của hãng Ghibli của Nhật. Những chi tiết kì ảo, những mảng màu sáng tối tượng trưng cho từng góc khuất của cuộc sống được tái hiện đầy sống động, và đặc biệt nó để lại sức hút đề mê lực với khán giả điện ảnh ở mọi lứa tuổi. Thế nhưng với Đại Ngư Hải Đường, nó mang hai tông màu chính là đỏ và đen, ở đó, ta thấy đạo diễn và nhà sản xuất bộ phim đã tỉ mỉ và trau chuốt đến nhường nào khi cố gắng tạo nên một bộ phim hoạt hình chứa đựng cả một Trung Hoa thần bí. Từ con đường, những nhân vật trong phim, từ chính tới phụ, tất cả đều đã xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc, cũng như ở ngoài đời thực. Những nét vẽ của phim nó sống động và chân thực lạ thường. Đó là một trong những thành công của phim về mặt hiệu ứng hình ảnh.

Ngoài ra, tác phẩm điện ảnh còn để lại dấu ấn sâu đậm khi chọn một đề tài khá mới mẻ, vòng luân hồi của sự sống. Quả thực đề tài này không mới nhưng để đạt đến giá trị nhân sinh quan, lay động lòng người thì không phải đạo diễn nào cũng thành công. Bộ phim là cuộc hành trình của ba nhân vật Xuân, Tưu và Côn ở một thế giới huyền bí, thế giới mà nắm giữ trong tay quyền kiểm soát sự sống và cái chết. Nhưng điều đặc biệt hơn cả đó là chính Xuân và Tưu, hai thiếu niên trẻ tuổi nhưng trái tim thì vô cùng mạnh mẽ đã cho ta hiểu thế nào là tình yêu thương, thế nào là giá trị sống và phải sống ra sao mới hợp đạo lí. Các câu thoại trong phim, không câu nào khiến người xem không cảm thấy day dứt và buồn khổ. Thương cho Xuân, nhưng lại càng thương hơn là Tưu. Tưu, cậu bé ấy hi sinh tất cả cho người mình yêu, và đến khi mất đi, lại vĩnh viễn tan thành mây khói. Và cậu vẫn muốn được ở bên Xuân, được che chở và bảo vệ hạnh phúc của Xuân.

Lời kết: Đại Ngư Hải Đường là một bộ phim truyền tải đến người xem thông điệp về tình yêu thương, sự hi sinh giữa con người với con người. Những chi tiết về sự sống và cái chết cứ quẩn quanh như một câu hỏi mãi không có đáp án, nó khiến cho ta phải sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn những người quanh ta.



Tác giả: Nguyễn Minh Nguyệt - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật những thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

----------------------------

Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại http://bit.ly/YBOX-Partnership

12,149 lượt xem